Mọi người đều nghĩ rằng đi phượt không khó, chỉ cần ngồi lên xe và cầm lái, đi đến bất cứ đâu mình muốn. Nhưng chỉ dân phượt mới hiểu có đi một lần mới biết hết được cái gian nan.
.
Núi đôi Quản Bạ
Mọi
người đều nghĩ rằng đi phượt không khó, chỉ cần ngồi lên xe và cầm lái,
đi đến bất cứ đâu mình muốn. Nhưng trải nghiệm một lần mới thấu hiểu
hết những gian nan vất vả. Cái cảm giác buộc hành lý, thắt ba lô, ngồi
lên xe lên đường, cảm nhận những cung đường chạy dưới chân, rồi hét lớn
sung sướng khi đến đích thì bạn phải đi, phải đến thì mới cảm nhận hết
được.
Từ
thành phố Hà Giang, chúng tôi tiếp tục vượt qua quãng đường 160km để
đến được thị trấn Đồng Văn. Lần đầu tiên đổ đèo, cảm nhận tiếng tim đập
thình thịch, tiếng gió rít bên tai, tiếng nắng phả vào mặt rõ rệt, cuồng
cháy đến mê người. Trên dọc quãng đường, mỗi lần đi qua những dãy núi,
khe suối là mỗi lần chúng tôi muốn dừng lại ngắm nhìn, cảm nhận từng nét
thơ mộng, lộng lẫy của núi đồi Hà Giang. Từng giây từng phút đều không
thể bỏ lỡ.
Hà Giang mùa lúa chín
Hà
Giang mang dáng dấp của một cô thôn nữ đi chân trần, mặc dải yếm đào
đang thả mái tóc xuống dòng suối mát lạnh. Con người Hà Giang ai nấy đều
thân thiện, chất phác. Họ vẫy tay chào đón trên mỗi con đường chúng tôi
đi, nở nụ cười thân thiện, ánh mắt thật thà trong sáng.
Hà
Giang đẹp, người Hà Giang càng đẹp hơn. Cảnh vật và con người nơi đây
giống như một đôi uyên ương mới cưới, luôn ngọt ngào bỏng cháy tình yêu
và không thể tách rời.
Dừng
lại một chút, tôi như đi lạc vào bức tranh quê hương của làng quê Việt
Nam thân quen mà hồi học cấp 2 thường vẽ. Căn nhà nhỏ lát bùn che mái
lá, bà cụ ngồi chăm chút đan giỏ bên đứa cháu nhỏ hát líu lo. Không trí
trong lành, thi thoảng mang theo cơn gió mát rượi khiến cảnh vật bỗng êm
đềm đến lạ. Không giống như nơi phố xá ồn ã đầy khói bụi, Hà Giang thật
biết cách làm rung động trái tim con người.
Bức tranh làng quê cổ quen thuộc
Có
chiêm ngưỡng bằng mắt mới cảm nhận được hết cái hùng vĩ của Hà Giang.
Trong suốt chuyến hành trình chinh phục mảnh đất này, với mỗi bước chân
tôi đi qua là bấy nhiêu khoảnh khắc tôi muốn dừng lại và ngắm nhìn cảnh
vật nơi đây thật lâu. Quả thật đúng như những gì người ta thường nói, Hà
Giang chính là mảnh đất của dân phượt.
Nắng đổ bóng trên cao nguyên đá Đồng Văn
Từ
trên cao nhìn xuống, cao nguyên đá Đồng Văn hiện ra như một bức tranh
thêu mờ ảo. Nắng chạy dọc theo các con đường dẫn đến khu chợ. Tôi đứng
lặng người trước vẻ đẹp lộng lẫy ấy, cảm nhận mùi gió đưa lên hương lúa
sắp chín. Hoá ra Hà Giang mang vẻ đẹp say đắm lòng người đến thế.
Bình
minh trên Hà Giang đẹp huyền ảo. Có cái se lạnh pha trong bầu không khí
trong lành. Những con người nhỏ bé chúng tôi quên đi nỗi mệt mỏi, vất
vả mà chìm đắm vào không gian nơi đây, cười đùa thoải mái.
Chợ
Đồng Văn là điểm đến thú vị nhất của vùng cao nguyên đá. Cảnh mua bán
tấp nập, điệu nhảy trên nền nhạc thổi khèn diễn ra như không bao giờ kết
thúc. Đến chợ Đồng Văn, chúng tôi không quên thưởng thức món thắng cố
nổi tiếng, thịt lợn đen tươi ngon và bánh phở không hàn the.
Tôi
ấn tượng nhất với món rượu ngô nơi đây, thanh niên và người già chúc
rượu nhau bằng bát. Đi qua mỗi dãy bàn thắng cố, nhấm nháp rượu ngô,
thấy cuộc sống nơi đây diễn ra chậm lại, không vồ vập chen chúc. Những
miếng thịt lợn tươi không chất tăng trọng, bánh phở không chứa hàn the
cũng đủ thấy chất lượng cuộc sống ở Hà Giang thật tuyệt vời.
Chợ phiên vùng cao
Đặc sản thịt lợn đen
Món xôi ngũ sắc hấp dẫn
Những bát thắng cố nổi tiếng
Thưởng
thức hết đặc sản tại chợ Đồng Văn, chúng tôi tiếp tục buộc ba lô đến
thăm dinh Vua Mèo và chinh phục địa đầu Tổ quốc - cột cờ Lũng Cú. Di
chuyển quãng đường 25km từ thị xã Đồng Văn, cuối cùng đoàn chúng tôi
cũng đặt chân lên đến cột cờ Lũng Cú. Lá cờ tổ quốc bay kiêu hãnh trên
cao. Hàng nghìn dãy núi lớn bé thi nhau vẫy tay chào.
Vẻ
đẹp núi rừng xanh mướt như chiếm đoạt đường chân trời. Tôi có cảm giác
mình đang đứng trên thiên đình nơi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.
Nhìn cảnh núi rừng hùng vĩ nơi địa đầu Tổ Quốc, hoá ra Việt Nam mình có
nhiều nơi đẹp đến thế. Thế mới hiểu cái cảm giác “cuồng chân” của dân
phượt, đã đi một lần thì sẽ không bao giờ có ý định dừng lại.
Lá cờ bay kiêu hãnh nơi địa đầu Tổ Quốc
Nơi địa đầu tổ quốc- Mốc 428
Gặp sự cố
- Chào cờ nơi địa đầu tổ quốc
Trời
bắt đầu đổ mưa, những khó khăn liên tiếp hiện ra. Thót tim nhìn màn mưa
che khuất tầm nhìn phía trước, đường sạt lở đất, vách núi dựng đứng
cheo leo chỉ cách dưới chân mình vài mét. Đã có những lúc chúng tôi muốn
dừng lại nhưng đôi chân không muốn yên. Mặc kệ thời tiết và khó khăn
trên đường, 10 người chúng tôi tiếp tục buộc ba lô và lên đường, chinh
phục Hà Giang kiêu hãnh.
Một người bạn đặc biệt mà chúng tôi gặp trên đường
Ánh mắt ngây thơ trong sáng của trẻ con miền núi
Giây
phút đi qua con đèo Mã Phì Lèng nối liền giữa thị trấn Đồng Văn và Mèo
Vạc vẫn hiện ra rõ nét trong tâm trí tôi mỗi khi nhớ đến. Con sông Như
Quế hùng vĩ ôm lấy dãy núi xanh mướt trải dài phía chân trời. Những dãy
núi cắt xẻ ngồi vắt vẻo lên nhau.
Có
chút huyền ảo của đất trời pha lẫn vẻ kiêu hãnh của núi đồi. Phải nói
rằng đó là bức tranh hoàn mỹ nhất tôi từng nhìn thấy. Nếu ví cảnh vật
núi rừng Hà Giang lúc này là thiên đường thì con sông Như Quế chính là
Hằng Nga đang múa bản nhạc của chính mình.
Mã Phì Lèng - Điểm đến mơ ước của dân phượt
Mặt
trời lặn dần, hoàng hôn buông xuống đẹp tuyệt vời. Thời gian trôi qua
nhanh quá, chúng tôi tranh thủ từng giây phút chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn
mỹ ấy, có chút hối tiếc vì không thể ở lại nơi đây lâu hơn. Chúng tôi
tiếp tục đi đến thị trấn Mèo Vạc, đi qua con đường mang tên Hạnh Phúc,
thưởng thức đêm cuối cùng ở Hà Giang rồi quay về Hà Nội vào sáng sớm
ngày hôm sau.
Trong
chuyến hành trình chinh phục Hà Giang mà tôi đã đi, có một cô bé người
dân tộc gây cho tôi một ấn tượng khó quên. Em mang một vẻ đẹp của núi
rừng mộc mạc, đôi mắt ngây thơ thánh thiện nhìn chúng tôi. Đôi mắt ấy
dường như không biết đến cái nghèo khổ nơi em sống.
Vẫy
tay chào em, chào Hà Giang để quay về Hà Nội, tôi không cảm thấy nuối
tiếc cho những gian khổ mình đã trải qua trong cuộc hành trình này.
Ngoảnh lại nhìn em, tôi bỗng thấy yêu nơi đây, yêu đất nước và con người
Việt Nam đến lạ.
Tổng
quãng đường chúng tôi đã đi vượt quá con số 1000km, với những khó khăn
gặp phải trên đường đi không làm chúng tôi nản chí. Được chiêm ngưỡng Hà
Giang bằng con mắt của dân phượt là điều tuyệt vời nhất mà chúng tôi đã
làm được.
Đọng
lại trong tôi vẫn là một Hà Giang đẹp lộng lẫy mà giản dị mỗi lần nhớ
về, những đoàn phượt thân thiện vẫy tay nhau chúc may mắn trên đường đi,
những khuôn mặt lấm lem bùn đất nhưng lương thiện của trẻ em vùng núi.
Tôi không biết sẽ còn có bao nhiêu chuyến đi và bao nhiêu cung đường tôi
sẽ đi qua, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi sẽ còn quay lại Hà
Giang một lần nữa.