Nội dung bức thư
"THƯ GỬI THẦY HIỆU TRƯỞNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CÔNG NGHIỆP THÀNH PHỐ HỒ CHÍNH MINH
Thầy hiệu trưởng kính mến!
Cháu sinh ra trong một gia đình thuần nông tại Quảng Ngãi, bố cháu là thợ xây, mẹ cháu là nông dân. Cuộc sống không khá giả nhưng cũng không quá nghèo khổ, nói chung là chỉ đủ trang trải những nhu cầu sinh hoạt thiết yếu hằng này mà thôi. Tất cả tình yêu thương, ba mẹ cháu đều dành cho các con, ba mẹ cháu chưa bao giờ dám nghĩ tới việc đi chơi đây đó hay mua một thứ gì xa xỉ . Gia đình cháu có sáu người gồm ba mẹ, ba anh trai và cháu. Cuộc sống gia đình tuy không đầy đủ nhưng rất ấm cúng và hạnh phúc. Khi cháu bước chân vào đại học cũng chính là lúc kinh tế gia đình đi xuống, cháu biết điều đó nhưng cháu không thể làm gì hơn, chỉ biết cố gắng học để nhanh chóng ra trường đi làm phụ giúp ba me. Các anh trai cháu cũng đang trong thời gian đi tìm việc, vì điều kiện kinh tế không cho phép nên các anh cháu chỉ học đến trung cấp vì thế việc tìm việc trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Do đó các anh của cháu cũng không phụ giúp gì nhiều cho ba mẹ, và cả cháu.
Mặc dù khó khăn đến vậy, nhưng không bao giờ ba mẹ cháu than thở hay ngăn cấm việc học của con cái mình. Mỗi lần ba mẹ gửi tiền vào thì ba mẹ luôn gọi hỏi cháu có nhận được chưa, luôn động viên cháu học tốt, những lúc như thế cháu biết ba mẹ phải ăn uống tằn tiện thế nào để gom góp cho cháu và có khi phải đi vay nặng lãi. Vâng, cháu thật sự biết ơn cha mẹ cháu. Họ là những người tuyệt vời nhất thế gian. Khi có chính sách hỗ trợ cho sinh viên vay tiền của nhà nước ( tám triệu / một năm), thì có vẻ như ba mẹ cháu có thể đỡ hơn. Nhưng không, thưa cô chú, học phí một năm của cháu đã hơn bảy triệu/ năm, như vậy, số tiền đó chỉ đủ để trang trải học phí thôi, còn tiền sinh hoạt hằng ngày, tiền làm đề tài nghiên cứu khoa học…. là cả một vấn đề lớn.
Với vài sào ruộng, mẹ cháu luôn là người phụ nữ giỏi nhất. Mẹ cháu thức dậy vào lúc gà gáy và kết thúc vào lúc đêm khuya. Bà phải quán xuyến mọi công việc trong nhà, từ việc nấu ăn, nuôi lợn, chăn bò, rồi đi trồng rừng, đi cấy thuê…. Mỗi khi mưa bão về thì bà phải đội giông bão để chăm lo cho từng sào ruộng, từng con gà, con lợn…. và khi mất mùa do bão, mẹ tôi chỉ biết kiêu trời. Cho đến giờ mẹ cháu đã chắt chiu tất cả cho chúng cháu, thân thể mẹ cháu không còn dáng dấp của một người phụ nữ bốn mươi nữa, trán mẹ đã hằn nhiều nếp nhăn, bàn tay mẹ thô ráp và nhiều xương. Nắm bàn tay mẹ, lòng cháu đau nhói. Còn ba cháu, là người thợ xây tài nhất, ông làm việc thoăn thoắt, những lúc còn ở quê, cháu thường đi phụ hồ cho ba cháu để có thêm thu nhập. Và những lúc như thế cháu mới biết công việc đó cực nhọc như thế nào. Ba cháu bắt đầu một ngày vào lúc sáu giờ sáng, và kết thúc lúc năm giờ chiều. Khi về tớ nhà, ông lại lên cái trang trại nhỏ của gia đình cháu ( gọi là cái trang trại nhưng thực chất nó chỉ có vài con gà, lèo tèo vài con lơn và một con bò già). Ông phải cho chúng ăn, rồi nhốt chúng lại. Sau đó ông mới về nhà và dùng bữa tối, đến hai mươi mốt giờ ông lại quay lại lên trang trại để ngủ đến sáng.
Vâng, cuộc sống gia đình cháu chỉ có vậy, cháu chỉ biết ba mẹ cháu rất tuyệt vời, họ luôn sống cho con cái. Và bản thân cháu luôn cố gắng học tập để không phụ lòng ba mẹ.
Nhưng giờ đây, thưa thầy, một sự thật mà cháu phải chấp nhận đó là học phí tăng cao. Đồng nghĩa ba mẹ cháu sẽ có nhiều phương án lựa chọn hơn cho cháu. Một là ba mẹ cháu phải còng lưng làm nhiều hơn nữa, phải nuôi thêm nhiều gà, nhiều lợn hơn nữa. Hai là bán những thứ còn lại trong nhà đi, như xe máy- phương tiện và là kế sinh nhai của bố, chiếc xe đạp-phương tiện đi lại của mẹ…. Ba là cháu phải nghỉ học.
Đúng, cháu có thật nhiều phương án để lựa chọn. Và cháu chắc có lẽ thầy rất thích thú với điều này? Thật sự cháu không thể hiểu nổi, tại sao ngay từ khi cháu nhập học vào trường này các thầy cô không nói rõ là một năm sẽ tăng học phí một lần, mà chỉ ca ngợi trường này đến tận mây xanh nào là giáo viên tốt, cơ sở vật chất tốt nhất thành phố, nào là phòng học đầy đủ tiện nghi….. và giờ đây có lẽ những điều này chỉ có trong mơ mà thôi. Thưa thầy, chỉ một lần duy nhất, thầy thử là một sinh viên và ngồi vào phòng học của các lớp để cảm nhận cái chất lượng mà chính các thầy đã ca ngợi. Đặc biệt, xin thầy hãy đi vào các tiết từ 4-6, tiết 7-9 và ngồi vào các lớp ở dãy nhà T, nhà A, nhà D. Em chắc chắn thầy sẽ bị đổ mồ hôi như mưa, người thì nóng rừng rực, đầu óc thì quay cuồng, máy chiếu thì mờ câm , phải căng mắt lên mà nhìn. Và sau khi bước ra khỏi lớp thầy se mừng vì vừa thoát khỏi địa ngục. Em không có ý mời thầy đi để thầy bị hành hạ như thế, chỉ là em muốn thầy biết rằng việc tăng học phí của thầy là vô nghĩa đối với việc chất lượng dạy và học sẽ tăng cao theo đúng nghĩa như các thầy nói.
Vậy việc tăng học phí mỗi năm một lần như thế này thì có lợi ích như thế nào và cho ai? Em chắc rằng, câu hỏi này chỉ có thầy mới trả lời được mà thôi.
Lần cuối cùng em xin nhắc rằng, Việt Nam là một nước XHCN vì thế không có luật bảo vệ cho người biểu tình nếu không giờ này hơn năm mươi ngàn sinh viên nghèo đã biểu tình trước cổng trường rồi đấy ạ.
Vì thế đại diện cho các bạn em viết lá thư này gửi đến thầy, hi vọng sẽ có chút thay đổi cho tương lai của sinh viên trường mình cũng như của tương lai của trường ạ.
Xin cảm ơn thầy đã dành thời gian để đọc thư của em !"